Tôi là Nguyễn Đức Hiếu – Ivan Rice, sinh viên năm hai ngành International Media and Entertainment Management (IMEM) tại Đại học I-Shou. Ngoài những giờ học trên giảng đường, tôi còn tham gia hai câu lạc bộ truyền thông: Vietnam Media Marketing với vai trò Vietnam Coordinator, và Global ISU Media Marketing với vai trò ISU On-site Post – Video Production. Nếu có ai hỏi tôi rằng, trong khuôn viên rộng lớn của I-Shou, đâu là nơi tôi gắn bó và yêu thích nhất, tôi sẽ không ngần ngại nói rằng đó chính là căn phòng studio nhỏ ở tầng một tòa IC – International College.

Căn phòng ấy chỉ vỏn vẹn hơn 20 mét vuông, với ghế sofa, phông nền in dòng chữ “I-Show, Let it Show”, vài chiếc đèn quay dựng và bảng phấn để họp. Nghe có vẻ đơn giản, thậm chí bình thường, nhưng với tôi và các bạn trong team, đó lại là nơi chứa đựng biết bao kỷ niệm – nơi khởi đầu một hành trình dài và là không gian đánh dấu tuổi trẻ của chúng tôi.

Nơi khởi đầu của một tập thể

Một năm trước, căn phòng này là nơi mọi thứ bắt đầu. Những buổi phỏng vấn thành viên diễn ra tại đây, gắn kết những con người xa lạ thành một tập thể mang tên Vietnam Media Marketing Team. Khi ấy, chúng tôi chẳng có gì ngoài vài ý tưởng mơ hồ và một niềm tin rằng: phải tạo ra một cộng đồng để sinh viên Việt Nam tại I-Shou có thể học tập, chia sẻ và giải trí trên các nền tảng như Facebook, Instagram, Unibuddy.

Studio chính là nhân chứng cho những ngày đầu đầy khó khăn. Không có ai chỉ dẫn, thiết bị còn thiếu thốn, mọi thứ đều mới mẻ. Nhưng cũng chính từ đó, chúng tôi học cách tự tìm tòi, tự thử và tự rút kinh nghiệm. Tôi nhớ những buổi quay đầu tiên – khi cả team hồi hộp phỏng vấn các anh chị cựu sinh viên: từ Judy Nguyễn, nay là kỹ sư phần mềm; Mạnh Khang, MC truyền hình và người mẫu ảnh; cho đến Daniel Bùi, người sáng lập công ty phần mềm AI và cũng là cựu học sinh từng đứng trên sân khấu TEDx I-Shou. Những câu chuyện ấy, những thước phim đầu tiên ấy, đều được khởi quay trong căn phòng nhỏ này.

Nơi chứa đựng cả áp lực lẫn tiếng cười

Không chỉ có kỷ niệm đẹp, studio cũng từng chứng kiến vô số áp lực. Có những hôm, cả team ngồi vây quanh bàn, đầu óc căng thẳng vì deadline, kế hoạch rối tung, workflow chưa ổn định. Tranh luận nảy lửa, thậm chí có khi im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng quạt quay. Nhưng chính trong những giây phút ấy, chúng tôi dần học được cách lắng nghe nhau, cách tìm ra giải pháp thay vì chỉ tranh cãi. Studio đã ghi dấu sự trưởng thành của cả tập thể, không chỉ trong công việc mà cả trong cách ứng xử và hợp tác.

Và xen lẫn những khoảnh khắc áp lực là những giây phút thoải mái. Sau giờ học mệt mỏi, tám thành viên lại tụ tập tại căn phòng ấy, chia nhau gói snack, bật cười trước những câu chuyện vu vơ. Ghế sofa không chỉ để phỏng vấn khách mời, mà còn trở thành chỗ ngả lưng, nơi mỗi người tìm chút bình yên giữa nhịp sống vội vàng. Với chúng tôi, studio nhỏ bé ấy chẳng khác gì một “ngôi nhà chung” – nơi mọi người cùng chia sẻ, cùng xả stress và cùng tìm lại năng lượng để tiếp tục cố gắng.

Nơi lưu giữ hoài bão tuổi trẻ

Giờ đây, khi nhìn lại, tôi chợt nhận ra studio không chỉ đơn thuần là một căn phòng. Nó là điểm xuất phát của biết bao ý tưởng, là nơi chúng tôi dám thử, dám sai và dám bước tiếp. Nó chứng kiến sự ra đi của một vài thành viên, nhưng cũng chứng kiến sự ổn định và trưởng thành của cả team cho đến hôm nay.

Mỗi chiếc đèn, mỗi góc sofa, mỗi mảng tường với dòng chữ “Let it Show” đều như đang kể lại câu chuyện về sức trẻ, về nhiệt huyết của một thế hệ sinh viên – những người đã chọn dấn thân vào truyền thông, sáng tạo, để kể câu chuyện của chính mình và của cộng đồng.

Lời tri ân

Tôi biết ơn căn phòng studio nhỏ bé ấy, biết ơn những ngày tháng sôi nổi và cả những áp lực mà chúng tôi đã đi qua cùng nhau. Chính nơi này đã cho tôi cơ hội gặp gỡ những người bạn tuyệt vời, học được những bài học quý giá và tìm thấy niềm đam mê thật sự của mình. Studio, đối với tôi, không chỉ là nơi làm việc, mà còn là nơi cất giữ tuổi trẻ – tuổi trẻ của khát vọng, của sáng tạo, và của những hoài bão đang từng ngày thành hiện thực.